Chương 39: Có thật sự là mất tích?
Chỉ 20’ sau khi bà Nga đưa An Di đi khỏi bệnh viện, Thành Vỹ cũng tới thăm cô như mọi khi. Bước vào phòng bệnh, thấy giường của An Di trống không, đồ đạc cũng được mang đi hết, Thành Vỹ tỏ vẻ bất ngờ. Nhìn xung quanh, những người trong phòng nhìn anh nói “cô ấy ra viện rồi”, nhưng tất nhiên anh đâu có hiểu. Họ lại tiếp “nói thế cậu ta không hiểu đâu. Cậu ta có phải người Việt Nam đâu”, “ôi thế à? Trông như người Việt Nam ý nhỉ?” Mặc những lời đàm tiếu, Thành Vỹ lao ra khỏi phòng, tìm y tá bác sĩ để hỏi. Anh lo cô gái bé bỏng ấy gặp chuyện không may. Vừa ra hành lang, bất chợt anh gặp được nữ y tá hôm nọ, được cô ta thông báo tình hình của An Di. Biết rằng không phải An Di gặp nguy hiểm, nhưng anh lại cảm thấy đôi chút hụt hẫng. Anh chưa có dịp hỏi nhà cô ấy ở đâu, dẫu sao… Lững thững đi theo hướng cổng bệnh viện cùng túi quà trên tay, ra đến sân, Thành Vỹ thoáng giật mình vì một bóng người đứng lấp ló sau thân cây ổi. Cái bóng ấy nom không rõ mặt, nhưng thứ anh thấy rõ nhất là mái tóc đen dài, dáng vẻ gầy lấp ló sau chiếc váy màu trắng. Cái bóng đứng nhìn anh vài giây, rồi quay lưng bỏ đi. Không mất thời gian đắn đo, Thành Vỹ thốt lên: “Vân Khánh. Đợi anh đã.” Kì lạ là tại sao cái bóng chỉ đi trước anh một đoạn ngắn mà anh đuổi theo mãi không kịp. Đoạn đường anh bị ma dẫn không xa lắm, nên anh cũng không cảm thấy mệt mỏi hay đuối sức. Nhưng kì lạ là, khi đến một ngôi nhà nọ, đèn tắt tối om, bóng ma biến mất, để lại Thành Vỹ ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm. Đang đứng như trời trồng nhưng mắt vẫn không ngừng đảo đi đảo lại, trong anh có linh cảm rằng ngôi nhà này có điều gì đó rất quen thuộc. Đưa mắt nhìn vào trong khoảng sân nhỏ, cái bóng trắng lại xuất hiện, đi đi lại lại vòng quanh sân, không ngoái lại nhìn Thành Vỹ, rồi từ từ bước vào trong nhà, xuyên qua cánh cửa đã khoá chắc chắn. Vân… chưa hết câu gọi, bất chợt một luồng sáng từ ngoài đường hắt thẳng vào chỗ Thành Vỹ đang đứng, khiến anh giật mình quay lại. Là ông Dũng. Thành Vỹ vui mừng khi gặp lại ông. Ông cũng nhận ra anh chàng ngoại quốc hay lui tới thăm nom An Di. Bản thân ông cũng có thiện cảm với anh chàng này, nhưng vợ ông thì… Cúi đầu chào ông, Thành Vỹ ngay lập tức hỏi về An Di. Ông sửng sốt khi nghe anh nói con gái mình đã ra viện, và càng ngạc nhiên hơn khi người đưa con gái mình đi chính là mẹ của nó. Ngay lập tức ông lấy điện thoại ra, gọi cho vợ nhưng chỉ có một câu thông báo lạnh ngắt “Thuê bao quý khách vừa gọi…” Hết quay sang nhìn Thành Vỹ, lại nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay, ông cũng không biết phải nói sao. Sau vài phút luống cuống, ông mở cửa nhà, dắt xe vào, rồi ngỏ ý mời Thành Vỹ vào trong nhà.

Nhìn dáng vẻ của ông, Thành Vỹ cũng không lấy làm lạ. Chắc chắn An Di không trở về nhà, vì khi anh tới, trong nhà không hề có một dấu hiệu nào về sự trở về của cô, anh chỉ không hiểu tại sao mẹ cô lại làm như thế? Chẳng lẽ bà ấy cũng cảm thấy có chuyện không an toàn đang diễn ra xung quanh An Di nên đã đưa con gái đi ẩn trốn ở một nơi khác? Nhưng cụ thể là đi đâu? Trong lúc tình hình tại Đèn Lồng Đỏ vẫn chưa rõ ràng như thế này, liệu có thế lực nào đang theo dõi anh và An Di không? Trong lúc ông Dũng đang đi pha trà mời anh, điện thoại của ông để trên bàn rung lên. Vì không hiểu tiếng Việt nên Thành Vỹ lên tiếng gọi ông Dũng. Đọc lướt qua một hồi, thấy nét mặt ông ấy nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn ánh lên sự khó hiểu, Thành Vỹ đoán chắc tin nhắn đó là của bà Nga gửi cho ông. Anh đưa mắt nhìn quanh phòng khách, một bức ảnh khá lớn chụp cả gia đình gây ấn tượng với anh. Trong ảnh là bốn người, đương nhiên anh nhận ra ông Dũng, bà Nga và An Di.

Bạn đang xem: Giật mình tiếng anh là gì

Xem thêm: Google Duo Là Gì – Tìm Hiểu Về Google Duo

Xem thêm: Năm 2019 Là Năm Gì – Năm 2019 Là Mệnh Gì, Năm Con Gì

Còn cô gái trẻ đứng ngoài cùng bên phải là ai? Chắc chắn đó là người chị gái xấu số của An Di mà cô đã từng kể. Cô ấy có một gương mặt rất quen, anh đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhưng giờ đây không thể nhớ ra. Thành Vỹ cứ ngồi đăm chiêu nhìn bức ảnh, quên mất mình đang ở trong nhà An Di. Ông Dũng sau khi trả lời tin nhắn của vợ, ông kể lại mọi chuyện cho Thành Vỹ nghe để anh yên tâm, ông còn cho anh xem bức ảnh vợ ông vừa gửi. Tuy ngoài mặt ông Dũng nói bà Nga đưa con gái đi tĩnh dưỡng, nhưng Thành Vỹ vẫn không khỏi nghi ngờ. Ngồi thêm 5’ với ông Dũng, Thành Vỹ xin phép trở về. Dù được ông Dũng ngỏ ý đưa về nhà, anh khéo léo từ chối. Giờ đây có thể một bước chân của anh cũng bị theo dõi, anh không thể kéo thêm những người không liên quan vào câu chuyện đầy tội ác này được. Trong lòng anh giờ chỉ có một suy nghĩ: An Di, cô đang ở đâu?
Quả đúng như suy nghĩ của anh, sau khi tiễn Thành Vỹ ra về, ông Dũng đã to tiếng với vợ:
– Em làm gì vậy? Tại sao em lại đưa con ra viện sớm thế mà không đưa con về nhà? Em có biết anh đã lo lắng như thế nào không?
– …
Cũng chỉ còn 2 ngày nữa là Tú Linh được ra viện. Bà Hương vẫn túc trực chăm sóc con gái, giờ đang chuẩn bị về nhà. Ông Thành vừa vào viện, mang thêm một vài món ăn Tú Linh thích để tẩm bổ cho cô. Vừa đặt xuống trước mặt con gái, mở nắp ra thì cô đã hất đổ hộp mực xào cần tỏi vốn dĩ là món “ruột” của mình. Hai vợ chồng ông Thành kinh ngạc nhìn con gái, sửng sốt. Họ không hiểu tại sao Tú Linh lại hành động như thế, chẳng lẽ cô vẫn bị sốc? Bà Hương toan đi gọi bác sĩ thì bị Tú Linh gọi giật lại, cô chỉ thẳng vào món mực xào đang đổ tung toé dưới đất, ra lệnh:

– Từ nay bố mẹ đừng mang món này vào đây nữa. Cũng như đừng nấu món ăn nào có tỏi cho con ăn. Kinh khủng lắm.
Sáng hôm sau, Thành Vỹ đến Đèn Lồng Đỏ như mọi ngày. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày. Nhưng một số tiếng lầm rầm của các nhân viên nữ ở sau lưng làm anh chú ý.
– Này chị biết vụ tử tự hôm qua không? Nạn nhân là một hot girl nổi tiếng đấy. Cô ta bị ma ám nên khi tự sát không mặc gì, lại còn ném tiền tung toé cho những người đứng dưới nữa.
– Cô này bây giờ để ý gớm nhỉ? Tôi chẳng quan tâm.
– Em cũng chẳng để ý đâu. Nhưng vì cô ta là một trong những “tiểu tam” hay lui tới đây với những người đàn ông giàu sang nhưng lớn tuổi nên em mới chú ý. Đúng là quả báo. Vốn dĩ bản thân em không ưa những loại phụ nữ như thế. Nhưng hình như…
– Hình như sao? Cô muốn nói gì?
– Có lần em thấy cô ta bước ra từ xe của ông Trương thì phải. Mà có thể em nhìn nhầm.
– Vậy à? Lạ nhỉ? Từ lúc sang đây làm việc, tôi chưa bao giờ thấy ông chủ đi với bất cứ cô gái nào. Cô có ảnh cô ta không, cho tôi xem với.
– Sao tự nhiên chị lại quan tâm thế?
– À thì như tôi nói đấy. Tôi thấy ông chủ rất lạnh lùng, không quan tâm đến phụ nữ, tôi còn tưởng giới tính của ông ta…
– Bậy nào, đây em cho chị xem. Nhưng phải công nhận cô gái đó trẻ đẹp thật.
– À… hoá ra là cô này. Có lần tôi còn thấy cô ta đi với A Bình cơ…
Nghe đến hai từ ông Trương, A Bình, Thành Vỹ giật mình. Đang định quay sang hỏi họ thì Triệu Tứ từ đâu xuất hiện, đưa cho anh một tập hồ sơ, yêu cầu Thành Vỹ mang nó tới địa chỉ: Chung cư Golden Palace, 348 đường Minh Khai… Sau lưng anh khi đi khuất, tiếng hai cô nhân viên vang lên:
– Em tưởng A Bình về nước rồi chị. Lâu rồi em không thấy anh ta.
– Đâu, hôm trước tôi vẫn còn nghe thấy tiếng anh ta mà.  

*
*

 

Chuyên mục: Hỏi Đáp