Tổng hợp những bài văn viết về mẹ hay nhất nhân ngày 8-3 Update 04/2024

Ngày 8-3 là ngày quốc tế phụ nữ, đây cũng là ngày mà tất cả mọi người có dịp thể hiện tình cảm của mình đến với những người phụ nữ mình yêu quý trong đó có cả mẹ, người phụ nữ đặc biệt của mọi gia đình. Cứ vào ngày này trường học sẽ tổ chức những cuộc thi để các em học sinh có cơ hội được viết về mẹ của mình một cách chân thật nhất. Dưới đây sẽ là tổng hợp những bài văn viết về mẹ nhân ngày 8-3. Các bạn cùng tham khảo nhé!

tong-hop-nhung-bai-van-viet-ve-me-nhan-ngay-8-3

Bài văn số 1 – Tâm sự về mẹ trong lễ kỷ niệm 8-3

Dưới đây là một bài văn của bạn Trần Thị Thúy Trinh – học sinh lớp 9A

“Trong muôn vàn cung bậc cảm xúc thì tình mẫu tử luôn là tình cảm thiêng liêng, cao đẹp nhất. Bức thư trên cũng thay cho lời tâm tình của chúng ta đối với người mẹ thân thương. Có lẽ sau buổi lễ này, một số bạn sẽ chạy ngay, ùa vào lòng mẹ và trao gửi những yêu thương. Đừng ngần ngại, hãy giống như em bé trong “Mây và sóng” để có thể “lăn, lăn, lăn mãi và cười vang vỡ tan vào lòng mẹ.” Còn tôi, tôi muốn mẹ biết rằng: “Con yêu mẹ! Vì cuộc đời cho đi mà không cần nhận lại. Con yêu mẹ! Vì sự hy sinh thầm lặng mà cao cả. Con yêu mẹ rất nhiều, mẹ ạ!”

Ngày 8/3 còn là dịp để học sinh chúng ta bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu thương dành cho các cô giáo – những người lái đò cần mẫn dìu dắt thế hệ trẻ qua sông. “Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy” Đó là một đạo lý tốt đẹp của dân tộc ta mà không ai có thể lãng quên. Công lao của những người cô trong việc nuôi trồng, vun đắp tâm hồn cho học sinh chúng em là vô cùng lớn lao. Cô chính là những kỹ sư tâm hồn, là người mẹ thứ hai của tất cả chúng em. Em xin hứa sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt, rèn luyện và tu dưỡng đạo đức để trở thành con ngoan, trò giỏi, xứng đáng với công ơn nuôi dạy của bố mẹ và thầy cô.

Lời cuối cùng, em xin kính chúc quý vị đại biểu, quý thầy cô giáo cùng toàn thể các bạn học sinh lời chúc sức khỏe, thành công và hạnh phúc.

Chúc buổi lễ kỷ niệm của chúng ta thành công tốt đẹp. Em xin chân thành cảm ơn./.”

Bài số 2 – Thư gửi mẹ

“Cuộc đời là một chuỗi những câu hỏi và con sẽ không ngừng hỏi mẹ ạ. Lý do đơn giản là bởi vì con là con của mẹ và con sẽ không bao giờ vượt quá được vòng tay mẹ, không bao giờ đủ hiểu biết hơn mẹ về sự người, sự đời.

Mẹ à, đã 27 năm con tồn tại trên cuộc đời này nhưng chưa một lần nào con đủ dũng cảm để tâm tình với mẹ như trong phim. Ngày hôm nay con lấy hết dũng khí của mình để viết nên dòng chữ này những mong một ngày nào đó có thể… đọc cho mẹ nghe.

Trừ khoảng thời gian còn nhỏ con chưa nhận thức được thế giới xung quanh thì cũng phải rất lâu rồi, có lẽ đến hơn 20 năm con chưa ôm mẹ. Ngay cả cái ngày mà bà ngoại mất con cũng chỉ dám đẩy thằng em trai tới, bảo nó hãy ôm mẹ đi vì lúc đó mẹ rất buồn và hoang mang khi mẹ của mẹ không còn trên đời nữa. Con thật hèn nhát mẹ nhỉ?

Rồi còn biết bao nhiêu lần nữa, con tuy là con gái nhưng lại vô cùng nghịch ngợm và ít nghe lời. Những buổi chiều đi học về chỉ biết rong chơi cùng đám bạn mà quên mất rằng giờ đó mẹ cũng vừa đi làm về và phải lập tức vào bếp hì hụi nấu cơm cho 3 bố con. Rồi con được gọi về đi tắm với lại ăn cơm mà cái miệng vẫn còn lụng bụng vì hôm nay mẹ cho chơi ít quá. Con thật là lười nhác và thiếu suy nghĩ mẹ nhỉ?

Cái lần con học cấp 2, cũng là lúc con biết thế nào là chiếc quần jean khi nhìn thấy một đứa bạn trong lớp được mẹ nó mua cho. Về nhà con cũng nằng nặc đòi mẹ. Con vẫn còn nhớ như in là con đã khảo giá trước và nói với mẹ rằng, cái quần chỉ có 50 ngàn thôi. Nhưng con lại chẳng biết được rằng vào cái thời ấy 50 ngàn của mẹ giá trị đến mức nào.

Sáng ngày hôm sau con đi học với ý nghĩ thích thú trong đầu rằng buổi trưa về nhà nhất định sẽ có quần mới. Tan học, con vội vã đạp xe về nhà nhưng thấy nhà cứ nhốn nháo hết cả lên. Hoá ra là chiếc xe đạp mi pha màu xanh huyền thoại của mẹ mang đi chợ bị bọn trộm nó lấy mất, chúng để lại một chiếc mi pha khác nhưng cà tàng hơn xe của mẹ chắc phải đến 20 lần. Con mặc kệ, vẫn hỏi: Mẹ ơi, quần bò mới của con đâu? Mẹ mắng con: Xe đang mất đây này quần áo gì nữa! Thế là con dỗi.

Những ngày sau, mẹ thậm chí còn không dám đi chiếc xe mi pha cà tàng kia đi làm vì sợ xe không rõ nguồn gốc, lỡ không may đang đi trên đường lại đột nhiên có người chạy ra đòi lại xe thì không biết làm thế nào. Chiếc xe dựng ở góc nhà chắc cũng phải tính bằng hàng tuần. Cuối cùng thì con cũng không biết số phận chiếc xe ấy ra sao, nhưng con đã có chiếc quần jean mới.

Chiếc quần màu xanh có thêu hình 2 bông hoa mẫu đơn ở 2 bên đùi. Con thích vô cùng, diện nó đến vài ngày mới thay. Kể từ đó, con đặc biệt yêu thích quần jean và sau này cứ loại quần đó dã chiến suốt những năm đi học. Cho đến bây giờ con vẫn không nguôi niềm ao ước về một bộ sưu tập quần jean khủng. Con thật là trẻ con và ngốc nghếch mẹ nhỉ?

Con lên cấp 3 theo đúng quỹ đạo như những bạn học khác. Mặc dù không đỗ vào trường chuyên của tỉnh nhưng con được học ở lớp chọn với những đứa bạn siêu dễ thương. Chắc hẳn mẹ không biết bọn con đã có hẳn một hội “tứ đại mĩ nhân” để vinh danh (nói đúng hơn là tự phong) 4 bạn nữ xinh xắn và dễ thương của lớp (chúng con tự nhận thôi mẹ à). Rồi con cũng biết thích một bạn nam cùng lớp, nhưng con giấu mẹ. Đến những ngày tháng cao điểm của 3 năm học ấy có lẽ mẹ cũng lờ mờ đoán ra, nhưng con thì luôn đắc chí rằng, mình đã có một bí mật riêng đầu tiên trong cuộc đời.

Rồi cái ngày thi đại học cũng đến, mẹ thì muốn con thi vào trường Học viện Quan hệ quốc tế nhưng con thì nhất quyết không với lý do rằng con học nhàng nhàng thôi, nhà lại chẳng có ai làm to thì làm sao mà xin được việc. Xong, con thi vào trường Kinh Tế Quốc Dân, cũng học tiếng Anh và bây giờ lại đang dò dẫm những bước đi trên một con đường mới tuy là thú vị nhưng lại đầy gian nan. Nhưng con sẽ cố gắng. Con thật cố chấp nhưng cũng có một chút hay ho đấy chứ mẹ nhỉ?

Mẹ ơi, chỉ còn ít thời gian nữa thôi là con sẽ bước sang trang mới của cuộc đời. Con sẽ lấy chồng mẹ ạ. Nói ra điều này nghe có vẻ tự hào lắm nhưng thật ra là bố mẹ đã nghĩ rằng con là đứa bị ế suốt mấy năm nay, cuối cùng cũng có người rước đi cho. Chắc hẳn sau này nếu có một đứa con gái, con cũng sẽ sát sao và hành động với nó như những gì mẹ đã làm cho con. Con cũng sẽ đào tạo nó giống hệt con và hi vọng rằng, năm nó 27 tuổi, nó sẽ gửi cho con một bức thư giống như thế này. Con có bị ảo tưởng không hả mẹ?

Cuộc đời là một chuỗi những câu hỏi và con sẽ không ngừng hỏi mẹ ạ. Lý do đơn giản là bởi vì con là con của mẹ và con sẽ không bao giờ vượt quá được vòng tay mẹ, không bao giờ đủ hiểu biết hơn mẹ về sự người, sự đời.

Nhân ngày 8/3 năm nay cộng với tất cả những ngày tháng trước kia và trong tương lai nữa, con chúc mẹ thật nhiều sức khoẻ, niềm vui và hạnh phúc mẹ nhé. Con yêu mẹ!”

Bài văn số 3 – Cảm nghĩ về mẹ nhân ngày 8-3

Đây là bài văn của bạn học sinh Trần Thị Thu Hiền lớp 9C viết về mẹ nhân ngày 8-3

” Vậy là ngày 8/3 đã về trong niềm vui hân hoan của tất cả những người phụ nữ trên thế giới nói chung và người phụ nữ Việt Nam nói riêng. Là ngày của các bà, các mẹ các cô, các chị được tôn vinh, được dành tặng những bó hoa tươi thắm nhất. Là ngày mà tất cả chúng ta bày tỏ tấm lòng biết ơn, sự kính trọng của mình đến một nửa của thế giới. Hôm nay, ngày 8/3 thay mặt cho tất cả mọi người ở đây, em xin gửi đến các bà, các mẹ, các cô, các chị một lời chúc sức khỏe, chúc những người phụ nữ của chúng ta sẽ có một ngày thật vui vẻ, hạnh phúc, luôn tỏa sáng trong sự nghiệp và cuộc sống.

Cũng như tất cả mọi người ở đây, tôi cũng có mẹ, được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương, chở che của người mẹ. Hình ảnh người mẹ có lẽ đã đi sâu vào trong tiềm thức của tôi lúc nào không hay, chỉ biết rằng khi mới biết cất tiếng “ê, a” cái từ “Mẹ” đầy thiêng liêng, cao quý ấy tôi đã bi bô từ thuở nào. Nếu có ai đó hỏi tôi rằng: ” Người phụ nữ nào để lại trong bạn ấn tượng nhất?” Tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng: ” Đó chính là người mẹ kính yêu của tôi” Các bạn có thể thắc mắc rằng: ” Mẹ bạn đẹp lắm nhỉ? Mẹ bạn thành đạt lắm nhỉ” Nhưng không, mẹ tôi là một người phụ nữ hết sức bình thường, mẹ không đẹp vẻ bề ngoài nhưng lại thật hiền hậu, nết na, luôn hết mực yêu thương chồng con. Mẹ cũng không là người thành đạt, vì nhà nghèo, mẹ phải nghỉ học từ nhỏ, thấu hiểu nỗi vất vả của người thất học nên lúc nào mẹ cũng động viên tôi: “Ráng mà học cho có cái chữ nghe con! Mai này lớn lên làm người có ích cho xã hội”. Lời nói đó, tôi vẫn còn nhớ đến bây giờ.

Tôi được lớn lên qua những lời ru ngọt ngào của mẹ, lời dạy bảo ân cần của cha. Mẹ luôn là người hy sinh thầm lặng cho đàn con ăn học, mẹ làm việc quần quật để cho con có miếng cơm, manh áo. Bất chợt tôi lại nhớ đến câu thơ:

“Những mùa quả mẹ có hái được
Vẫn trông vào tay mẹ vun trồng”.

Mẹ tôi là vậy đấy, người hết mực yêu thương tôi, chăm lo cho tôi, ân cần hỏi han khi tôi buồn, động viên khích lệ khi tôi làm được việc tốt. Chính vì vậy, tôi đã lớn lên trưởng thành như bây giờ, trở thành một người đội viên tốt. Đối với tôi, mẹ là người đẹp nhất và tôi muốn nói với mẹ rằng:

Trong con mẹ đẹp tuyệt vời
Đảm đang hiền hậu suốt đời thanh cao
Lung linh tựa những vì sao
Sáng ngời muôn thuở ngọt ngào thiên thu.

Vâng, mẹ chính là vì sao soi sáng cho cuộc đời con, chắp cánh cho những ước mơ của con được bay cao, bay xa. Có đôi lúc con tự hỏi rằng: “Nếu một ngày nào đó mẹ mãi rời xa thì con sẽ như thế nào?”. Mẹ ơi, bây giờ con đã tìm ra câu trả lời bởi: “Thêm một người trái đất sẽ chật hơn, nhưng thiếu mẹ, thế giới đầy nước mắt”. Vâng, con rất thương cảm cho các bạn mồ côi, thiếu vắng đi tình thương của mẹ, không được nghe những lời ru ngọt ngào, những cái hôn ấm áp. Và con cảm thấy mình thật hạnh phúc vì có mẹ!.

Có câu hát rằng: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương”. Vâng, ngoài người mẹ ở nhà kính yêu thì con có người mẹ thứ hai đó là cô giáo, cô là người đã dạy cho con những bài học hay, giúp con trưởng thành hơn qua năm tháng.
Ngày 8/3 đã về, con xin kính chúc mẹ có một ngày thật vui vẻ và con muốn nói với mẹ rằng: “Con yêu mẹ nhiêu lắm!”./.”

Bài văn số 4 – Viết về mẹ

“Mỗi lần sắp đến ngày 8/3 tôi lại được nghe những chương trình chuyên đề về ngày lễ này cùng những buổi hội họp nhằm tôn vinh phụ nữ.

Đây là ngày lễ Quốc tế phụ nữ, ở nước ngoài thì không biết như thế nào, nhưng ở Việt Nam người ta thường hô hào thanh niên, nam giới phải đặc biệt chú trọng đến mẹ, đến vợ mình trong ngày lễ kỷ niệm nầy.

Hãy dành cho họ những món quà thật dễ thương, hãy chia sẻ với họ công việc nhà hôm đó để họ rảnh rang tung tăng đây đó.

Một ngày lễ thật ý nghĩa dùng để bày tỏ sự biết ơn của chồng, của con, với những người vợ, người mẹ luôn nhọc nhằn trong công việc vì họ. . . những cô gái chưa chồng cũng được ăn theo vì là phụ nữ, và được người yêu chăm sóc cẩn thận hơn, ưu ái hơn mặc dù trước đó họ vẫn được chăm sóc vì là “người yêu”.

Nói về vai trò của người phụ nữ Việt Nam trong gia đình: Thật là vất vả! Nếu như ngày trước, người chồng đi làm kiếm tiền chi tiêu trong gia đình, người vợ ở nhà chăm sóc con cái, bếp núc giặt giũ. Và công việc ấy được đặt tên là nội trợ. Hai từ nội trợ nghe nó đơn giản làm sao nhưng công việc thì không đơn giản chút nào.

Cứ mỗi sáng ra người vợ phải quét dọn nhà cửa, cẩn thận thì cũng phải hơn một tiếng, nếu có con thì lại phải vừa làm vừa chăm con, chợ búa nấu nướng là hết một buổi sáng để có buổi cơm trưa cho gia đình.

Khi tất cả đã ăn uống xong xuôi, mọi người nghỉ ngơi, người phụ nữ phải dọn dẹp. Khi cả nhà đi khỏi, người phụ nữ lại lao vào công việc giặt giũ, ủi đồ. Và lại bước vào buổi cơm chiều. Và rồi lại dọn dẹp . . .

Người chồng đi làm về cảm thấy căn nhà tươm tất, mát mẻ sạch sẽ, nhưng có lẽ không nghĩ cho tới mức là vợ mình phải mất bao nhiêu công sức mới có sự sạch sẽ nầy.

Với cảm giác là một chủ gia đình, người chồng có cảm tưởng mình phải được phục dịch tận gốc, tận rễ. Đọc tờ báo phải có ly cà phê kế bên.

Lên mâm cơm phải có sẵn ly nước uống, và tất cả đều phải đầy đủ, nếu thiếu là sẽ cau mày gắt gỏng.

Để có một bữa ăn nóng sốt cho gia đình người vợ luôn chực chờ hâm nóng thức ăn trước khi chồng con sắp sửa về nhà. Ở đây chỉ đề cập đến những người đàn ông mẫu mực; nếu đi xa hơn nữa, với những người đàn ông xem vợ mình như là một nô lệ, một thuộc quyền mà nhất cử nhất động đều phải nhìn theo ý chồng thì vấn đề còn nặng nề hơn nữa.

Người phụ nữ trong gia đình nầy có một cuộc sống cam chịu, và không bao giờ tìm thấy thoải mái hoặc hạnh phúc trong cuộc sống chung.

Ban đầu vợ chồng yêu nhau rồi cưới nhau, nhưng sau đó vì sự bình yên trong gia đình, người phụ nữ phải bỏ hết những sở thích riêng tư, những ước vọng riêng. Khi có con, người phụ nữ là người phải gánh hết những nhọc nhằn khi nuôi trẻ, và khi con trẻ lớn lên, người phụ nữ cũng là người phải dõi theo hoạt động của con để cho nó nên người.

Nói như thế người phụ nữ trong gia đình là một lao công quét dọn, một bà bếp chợ búa nấu nướng, một người bồi giặt giũ ủi là, một vú em nuôi trẻ, một cô giáo dạy học, một nhà tâm lý quản trò . . 

Và trong xã hội hiện tại, nhu cầu cuộc sống cao, một mình người chồng đi làm không đủ giải quyết mọi chi phí, hoặc có đủ cũng không dư để phòng khi đau ốm, bất trắc. Người vợ cũng phải đi làm. Công việc làm của người phụ nữ ở sở cũng không kém phần khó nhọc, thế nhưng khi tan sở về nhà, người phụ nữ lại phải hoàn tất hết bao nhiêu công việc của một ngày mà người phụ nữ ngày xưa phải làm. Ngẫm nghĩ sự chịu đựng của người phụ nữ ngày nay rất cao. Với áp lực của công việc ở sở, với yêu cầu của gia đình, với bổn phận của một người vợ, người mẹ, họ thật là quá tải.

Họ cần gì, một món quà cho ngày 8 tháng 3?

Một ngày thong dong bát phố để chồng gánh vác công việc?

Một lời cảm ơn của đứa con?

Để họ cảm thấy đời vui hơn?

Và đấy là hệ quả của ngày kỷ niệm nầy mang đến?

Tôi không nghĩ là như vậy! Đối với tôi, ngày 8 tháng 3 là ngày nhắc nhở cho các đấng mày râu biết rằng: Phụ nữ không phải là một sinh vật nhỏ bé được thượng đế sinh ra để phục vụ cánh đàn ông. Mà phụ nữ là một người như mình có những suy nghĩ, những tâm tư tình cảm riêng, có công việc độc lập cần được tôn trọng, cũng như cần được chia sẻ …

Tốt biết bao nhiêu khi hàng ngày, sau khi rời sở người đàn ông biết chia xẻ với vợ công việc nhà. Thay gì tắm rửa ngồi lên bàn cơm chờ dọn, thì hãy xuống bếp bưng phụ vợ thức ăn. Thay gì nói sao nhà tắm bẩn quá? Thì hãy giúp dọn dẹp. Thay gì la cà ngoài phố với bạn thì về nhà sớm để thức ăn không phải hâm lại, ôi người vợ hạnh phúc dường bao.

Cả những đứa con cũng vậy. Nếu đứa con ý thức được rằng người mẹ tốt của mình vô cùng vất vả, thì hàng ngày hãy giơ tay ra phụ giúp mẹ mình, những công việc tuy nhỏ nhặt như dẹp một món đồ vứt bừa bãi, rửa một chậu bát, bưng một ly nước cho mẹ lúc mẹ mình nhọc mệt, tôi nghĩ đó là đã hiểu được ý nghĩa của ngày 8 tháng ba.”

Bài văn số 5

Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, mỗi chúng ta đều được vòng tay âu yếm của cha mẹ che chở cho đến khi trưởng thành. Đối với tôi, gia đình là trên hết. Cha mẹ luôn quan tâm chăm sóc và bảo vệ tôi. Nhưng có lẽ người luôn luôn giành tình cảm cho tôi nhiều nhất mãi chỉ có một. Đó chính là người mẹ kính yêu của tôi.

“Đêm nay con ngủ giấc tròn – Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà ủy mỵ chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “ Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. ”

Viết về mẹ là một chủ đề rất là ý nghĩa, tất cả chúng ta ai cũng đều có ít nhiều kỷ niệm với mẹ của mình, chính vì thế mà nguồn cảm xúc xuất hiện khi viết văn cảm nhận về mẹ ngày 8-3 cũng rất dồi dào. Trên đây là tổng hợp những bài văn cảm nhận về mẹ nhân ngày 8 tháng 3 của từng tác giả với từng câu chuyện riêng của họ. Bạn có thể tham khảo cách lấy cảm hứng của những bài trên rồi viết thành câu chuyện của chính mình và mẹ nhé. Chúc các bạn có một ngày 8-3 hạnh phúc bên mẹ của mình.

Theo dõi 35express để cập nhập những thông tin bổ ích và nhanh nhé!