Sona không có tí kí ức gì về cha mẹ ruột của mình. Lúc mới sơ sinh, cô được tìm thấy trên bậc thềm một cô nhi viện ở Ionia, bên cạnh đặt một thứ nhạc cụ cổ xưa trong một chiếc hộp trang nhã không rõ xuất xứ. Cô bé ngoan ngoãn đến lạ lùng, luôn tĩnh lặng và vui vẻ. Những người chăm sóc cứ chắc mẩm rằng cô bé sẽ sớm tìm được mái ấm, nhưng chẳng bao lâu sau họ mới ngỡ ra rằng sự im lặng của cô bé không phải do cá tính, mà là do cô không thể nói cũng như không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Sona vẫn ở lại cô nhi viện cho đến thời niên thiếu, dõi theo trong sự câm lặng vô vọng nhìn những người đến nhận con nuôi nườm nượp nhưng chẳng bao giờ là cô. Trong quãng thời gian này, những người chăm sóc đã bán thứ nhạc cụ kì lạ của cô cho các nhà sưu tập đồ cổ, hy vọng giúp cô có một chút tiền. Nhưng vì một lý do lạ kì nào đấy, nó luôn quay trở lại hoặc xuất hiện bên ngoài ngôi nhà.
Khi một người phụ nữ Demacia giàu có tên Lestara Buvelle hay tin thứ nhạc cụ này, bà lập tức lên đường đến Ionia. Lúc những người chăm sóc lấy thứ nhạc cụ ra, bà nhổm hẳn dậy rồi lùng khắp ngôi nhà và dừng lại bên ngoài phòng của Sona. Không chút chần chừ, Lestara nhận nuôi ngay cô bé và để lại một khoảng tiền từ thiện kết xù. Với sự hướng dẫn của Lestara, Sona phát hiện ra một mối liên kết sâu thẳm với thứ nhạc cụ mà Lestara gọi là ‘etwahl’. Khi được cô ngân lên, nó phát ra những âm điệu làm an lòng hay xáo trộn trái tim của những người quanh cô. Chỉ sau vài tháng, tất cả các buổi biểu diễn của cô cùng cây đàn etwahl đều kín chỗ. Cô dạo nên những phím nhạc động lòng người, điều khiển cảm xúc của thính giả – mà chẳng cần đến một bản nhạc soạn sẵn. Một cách bí mật, cô phát hiện ra một khả năng nguy hiểm của etwahl, bằng những bước sóng dao động, nó có thể chém đứt các vật thể từ một khoảng cách. Cô âm thầm rèn luyện kỹ năng này đến khi thuần thục, để chuẩn bị cho một bản độc tấu tương xứng với tài năng của mình.