Sinh ra trong một gia đình quý tộc bậc nhất ở Noxus, Katarina Du Couteau thấy mình đứng trên mọi kẻ khác từ lúc còn nhỏ. Nếu cô em Cassiopeia theo bước người mẹ thiên tài chính trị, Katarina lại giống cha như đúc, và Đại tướng Du Couteau đã dạy cô dùng đao kiếm; để đánh bại kẻ địch của đế chế – không phải bằng sự dũng mãnh liều lĩnh, mà bằng sự chính xác chết người. Ông là một giáo viên khắc nghiệt có nhiều học trò, và rất khó để gây ấn tượng được với ông.
Do đó, tuổi thơ của Katarina hiếm có lúc nào được ngơi nghỉ. Cô dành từng giờ khắc tỉnh thức để trui rèn bản thân thành một vũ khí tối thượng, kiểm nghiệm sự bền bỉ, sự khéo léo, khả năng chịu đựng đau đớn. Cô lấy trộm thuốc độc từ các y sư rồi thử chúng trên chính mình từng chút một, dần dà xây dựng sức đề kháng. Cô leo trèo trên những tòa tháp cao ngất giữa màn đêm mà chẳng ai nhìn thấy.
Cô khao khát được phục vụ Noxus. Cô khao khát có dịp chứng minh sức mạnh của mình cho đế chế, và cho hoàng gia.
Dấu ấn đầu tiên để lại cho cô chính là từ cha, khi ông cùng các chiến đội cắm trại trước đêm xâm lăng phương Tây… Cô phải ám sát một sĩ quan địch, một kẻ thấp kém mang tên Demetrius.
Katarina tức tối. Cô không rèn luyện cả đời để phí phạm tài năng vào một kẻ rác rưởi vung kiếm còn chưa xong! Hắn không đáng. Thay vào đó, Katarina lẻn vào khu trại và hành thích thống lĩnh địch giữa lúc hắn say ngủ. Hoàn hảo. Nó sẽ đem lại một chiến thắng mau chóng và vinh quang cho Noxus. Nó sẽ khiến cha cô tự hào
Lúc bình minh, mặt cha cô bám đầy tro bụi. Để báo thù, Demetrius đã dẫn đội cảm tử xung kích thẳng vào trại của ông. Hàng tá lính Noxus nằm xuống, cùng với nhiều thân tín của đại tướng. Cha Katarina may lắm mới giữ được mạng.
Ông nổi cơn thịnh nộ, từ chối nhìn mặt con gái. Cô đã làm ô danh ông và gia tộc. Những thích khách vĩ đại nhất không cầu tiếng tăm, ông nhắc nhở cô. Họ không cần một chỗ ngồi danh dự bên cạnh chủ nhân.
Choáng váng, Katarina một mình đi ra biên ải. Cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ ban đầu của mình. Demetrius sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Dù có thế, tâm trí cô vẫn rối bời. Cô có thể tha thứ cho mình được không? Sao cô lại ngu ngốc đến vậy?
Cô đã bị phân tâm, cô không thấy kẻ tấn công cho đến khi hắn suýt lấy đi một con mắt của cô.
Trước thất bại của Katarina, Đại tướng Du Couteau đã phái một thủ hạ đi xử lý cô; một kẻ vô danh lấy ra từ một nhóm thích khách cấp thấp. Nhưng dù máu chảy tràn trên mặt, bao năm huấn luyện hà khắc vẫn phát huy tác dụng, và tay cô với đến cây dao chỉ trong tích tắc.
Sáu tiếng sau, cô ném thủ cấp của Demetrius ngay dưới chân cha cô.
Cô bảo đại tướng mình đã cân nhắc việc lấy đầu ông, nhưng cuối cùng lại quyết định—dù ghét phải thừa nhận—rằng ông đã làm điều đúng đắn khi ra lệnh tử hình cô. Cô đã thất bại, không chỉ với tư cách một thích khách, hay một người con, mà với tư cách một người Noxus.
Thất bại luôn đi kèm hậu quả. Cô lướt ngón tay dọc theo vết cắt còn mới nguyên trên mắt trái, và nghĩ về cái giá những người khác phải trả cho sự kiêu ngạo của cô.
Cô biết mình đã mất đi sự yêu quý của cha, và sẽ không bao giờ lấy lại được. Ông sẽ nuôi dạy những người khác thế chỗ cô, đơn giản chỉ để làm cô tổn thương thôi. Tuy nhiên, cô vẫn thề sẽ chuộc lỗi, dù phải trả giá thế nào—để lại dâng hiến tài năng cho đế chế, và trở thành thứ vũ khí mà cô luôn nhắm đến.