Cốt truyện LOL – Evelynn Yêu Nữ Update 11/2024

Bên trong ranh giới hắc ám của Runeterra, nữ yêu Evelynn đang tìm kiếm nạn nhân tiếp theo. Ả dụ dỗ con mồi bằng vẻ khêu gợi của một phụ nữ, rồi khi kẻ đó bị bùa mê ngải lú, Evelynn mới lộ ra chân dạng. Thế là ả lôi nạn nhân vào đọa đày khôn xiết, tận hưởng vui thú trước nỗi đau của họ. Với nữ yêu, những mối quan hệ đó chỉ là những lần chơi bời vô hại. Với phần còn lại của Runeterra, chúng là những truyện kể ghê gớm về dục vọng đi sai đường và là lời nhắc nhở kinh hoàng về cái giá của khát khao lầm lạc.

Mới đầu Evelynn không phải một thợ săn thành thục. Ả sinh ra hàng ngàn năm trước, một thứ gì đó nguyên sơ, không hình dạng, và gần như không có tri giác. Đốm tối đó tồn tại trong lặng thinh, trơ mình trước mọi kích thích suốt nhiều thế kỷ. Có lẽ nó sẽ mãi như thế nếu thế giới không bị xáo trộn bởi xung đột. Chiến Tranh Cổ Ngữ, như bây giờ người ta gọi, đã đem đến một kỷ nguyên thống khổ mà thế giới chưa từng biết đến.

Khi người dân khắp Runeterra bắt đầu chịu đựng đủ loại đau đớn, muộn phiền, và mất mát, đốm tối bị xáo trộn. Trạng thái hư vô bấy lâu nó từng biết bị thay thế bởi những rung động điên cuồng của một thế giới đang chịu tàn phá. Siinh vật run lên vì phấn khích.

Theo Chiến Tranh Cổ Ngữ leo thang, đọa dày của thế giới này ngày một căng thẳng đến nỗi đốm tối cảm thấy như nó sắp vỡ tung ra. Nó hút vào mọi nỗi đau của Runeterra, và tận hưởng khoái lạc vô bờ. Cảm giác ấy nuôi dưỡng sinh vật, và theo thời gian, nó biến đổi thành thứ khác. Nó trở thành yêu ma, một loại ký sinh linh hồn đói khát ngốn ngấu những xúc cảm cơ bản nhất của nhân loại.

Khi chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc, thống khổ trên thế giới lắng dịu, và con yêu thấy mình tuyệt vọng dần. Lạc thú duy nhất nó từng biết được sinh ra từ khổ đau của các sinh vật khác. Không có chúng, nó cảm thấy trống rỗng, như thể trong những ngày đầu vậy.

Nếu thế giới không cung cấp sự thống khổ con yêu cần để sinh trưởng, nó buộc phải tự làm lấy. Nó cần tiêm nhiễm nỗi đau vào những sinh vật khác, để nó được trải nghiệm niềm vui kia lần nữa.

Mới đầu, bắt mồi quả là thách thức với con yêu. Nó có thể di chuyển êm ru trong dạng bóng tối, nhưng để chạm vào con người, sinh vật cần phải có thực thể. Nó cố gắng nhiều lần để gọi ra một cơ thể vật lý, nhưng kết quả lần nào cũng thật kinh khủng, khiến con mồi của nó hoảng sợ chạy mất.

Con yêu nhận ra nó cần một hình dạng khiến con người yêu thích, một thứ không chỉ dụ họ vào móng vuốt của nó, mà còn cho họ khoái lạc sinh ra từ khao khát của chính họ, để nỗi đau ngọt ngào hơn nhiều.

Trong bóng tối, nó bắt đầu nghiên cứu con mồi. Nó xem xét sở thích của họ, học cách nói những gì họ muốn nghe, và đi theo phong thái hấp dẫn họ nhất.

Trong vài tuần, con yêu đã hoàn thiện hình thể, khiến hàng tá nạn nhân chết trong đọa đày trong tay ả. Dù ả thích thú trước nỗi đau tinh tế của mỗi người ả luôn thấy mình muốn thêm nữa. Khao khát của một con người quá nhỏ bé, và luôn biến mất quá sớm. Nỗi đau của họ, quá bình thường để cho ả bất kỳ thứ gì ngoài những mẩu lạc thú nhỏ xíu, chỉ đủ để ả sống cho đến lần ăn tiếp theo.

Ả mong đợi ngày mình có thể đẩy thế giới đến tột cùng hỗn loạn, và ả có thể quay về với sự hiện diện của khoái lạc thuần khiết và mê ly.