Cầm trên tay thanh nguyệt kiếm lưỡi liềm, Diana là chiến binh của Hội Lunari, một giáo phái bị cấm đoán trong vùng đất quanh Núi Targon. Khoác trên mình bộ giáp lấp lánh màu tuyết lạnh trong đêm, cô là hiện thân cho sức mạnh của mặt trăng bạc. Có trong người tinh hoa của một Thượng Nhân từ trên đỉnh Núi Targon sừng sững, Diana không còn hoàn toàn là nhân loại nữa, cô cố gắng kiểm soát quyền năng và mục đích của mình tại thế giới này.
Diana được sinh ra trong lúc cha mẹ cô tránh bão trên sườn Núi Targon. Họ đã du hành từ một vùng đất cách đây rất xa, bị thu hút bởi những mơ mộng về một dãy núi họ chưa từng thấy và những hứa hẹn về sự giác ngộ. Chìm trong kiệt sức và những cơn cuồng phong trên sườn đông dãy núi, và tại đó, dưới ánh trăng lạnh lùng vô cảm, mẹ của Diana trút hơi thở cuối cùng khi cô ra đời.
Sau khi cơn bão qua đi và mặt trời lên thiên đỉnh, đội thợ săn của Điện Solari gần đó tìm thấy cô bé, bọc trong da gấu và nằm giữa vòng tay của người cha đã gục ngã vì gió lạnh. Họ đưa cô về đền, nơi cô được trình diện trước mặt trời và đặt tên là Diana. Cô bé được nuôi nấng như một thành viên của Hội Solari, một giáo phái thống trị vùng đất quanh Núi Targon. Diana được kết nạp vào hội, và được chỉ dạy phải tôn kính mọi hình thái của mặt trời. Cô được nghe về những huyền thoại của mặt trời và tập luyện hàng ngày cùng Ra-Horak, đội chiến binh của hội.
Các trưởng lão truyền dạy rằng mọi sự sống đều đến từ mặt trời, và ánh sáng của mặt trăng là giả dối, nó không nuôi dưỡng ai mà còn tạo ra bóng tối giúp đỡ cho các sinh vật hắc ám. Tuy nhiên, Diana lại thấy ánh trăng đẹp và mê hoặc theo một cách mà ánh mặt trời khắc nghiệt chiếu rọi dãy núi không thể so bì. Mỗi đêm, cô gái trẻ tỉnh giấc, lẻn khỏi khu nhà ở của các giáo đồ và trèo lên đỉnh núi để hái những bông hoa nở về đêm cũng như ngắm nhìn từng dòng suối chuyển màu bạc dưới trăng.
Năm tháng trôi qua, Diana thấy mình xa lạ với các trưởng lão và kiến thức họ dạy dỗ. Cô không thể ngừng đặt câu hỏi cho những gì mình đã được chỉ bảo, cô luôn nghi ngờ rằng còn nhiều điều chưa được nói đến trong mỗi bài giảng, như thể họ cố ý không dạy cho cô một tri thức hoàn thiện. Càng lớn, Diana càng thấy bị cô lập hơn khi những người bạn thời thơ ấu cũng xa lánh cô gái không bao giờ chịu hòa nhập này. Mỗi đêm, khi ngắm nhìn mặt trăng bạc dâng lên khỏi đỉnh núi, cô càng cảm thấy mình lạc lõng hơn. Có gì đó thôi thúc cô trèo lên dãy núi, nhưng mọi điều cô từng được dạy từ khi sinh ra bảo rằng dãy núi sẽ lấy đi nhiều hơn cả mạng sống của cô nếu cô dám làm việc ấy. Chỉ những ai xứng đáng nhất và can đảm nhất mới đủ sức làm một kỳ công cỡ đó. Ngày lại ngày trôi qua, Diano thấy nỗi cô đơn lớn dần và cô càng chắc chắn rằng phần nào đó trong cuộc sống của cô vẫn chưa được trọn vẹn.
Manh mối đầu tiên xuất hiện trong một lần cô bị phạt phải quét thư viện do tranh cãi với trưởng lão. Một tia sáng mờ nhạt đằng sau kệ sách đã thu hút ánh nhìn của Diana, và khi lại gần xem xét, cô thấy những trang giấy đã bị cháy xém một phần của một bản viết tay cổ xưa. Diana cầm lấy trang sách và đọc chúng dưới mặt trăng tròn, và những gì trong đó đã mở ra một cánh cửa trong tâm hồn cô.
Diana được biết về một giáo phái đã mất tích từ lâu được biết đến với cái tên Hội Lunari, họ coi mặt trăng là một nguồn của sự sống và cân bằng. Từ những dòng chữ đọc vội trên cuốn di thư, Hội Lunari nói về một vòng tuần hoàn vĩnh cửu – ngày và đêm, mặt trời và mặt trăng – thiết yếu cho sự hòa hợp của vũ trụ. Ánh sáng chân lý bừng lên trong tâm trí cô gái với mái tóc đen, và khi nhìn qua tường ngôi đền, cô thấy một phụ nữ lớn tuổi mặc áo choàng bằng da gấu đang lê bước trên con đường mòn phía xa dẫn lên đỉnh núi. Bước những bước mệt nhọc, bà phải chống cây trượng bằng gỗ liễu để có thể đứng thẳng. Bà nhìn thấy Diana và nhờ cô giúp, nói rằng bà phải leo lên đỉnh núi trước buổi sáng – một nhiệm vụ bất khả thi.
Khao khát giúp đỡ người phụ nữ và leo lên dãy núi của cô chống lại mọi thứ Hội Solari đã dạy. Dãy núi là dành cho những người xứng đáng, và Diana chưa bao giờ cảm thấy mình có thể. Một lần nữa, người phụ nữ lại gọi cô giúp, và lần này Diana không do dự nữa. Cô trèo qua tường và nắm lấy cánh tay bà, dẫn bà lên đỉnh núi. Thật ngạc nhiên khi một người lớn tuổi như thế lại đi xa được đến vậy. Họ leo hàng giờ, vượt qua cả tầng mây tiến vào bầu không khí buốt giá, nơi mặt trăng và những vì sao lấp lánh như kim cương. Mặc cho gánh nặng tuổi tác, bà lão vẫn tiếp tục leo, thúc giục Diana tiến bước mỗi lần cô vấp ngã hoặc khi không khí loãng dần.
Đêm dần trôi, Diana mất hết khái niệm về thời gian và mọi thứ, trừ dãy núi, mờ dần trong tầm mắt. Diana và bà lão leo lên cao hơn và mỗi lần cô chùn bước, ánh trăng mờ nhạt lại tiếp sức cho cô. Cuối cùng, Diana khuỵu xuống, kiệt sức và mệt mỏi, cơ thể cô đã đạt đến giới hạn của con người. Khi ngước lên, cô thấy không biết bằng cách nào họ đã lên đến đỉnh, một hành trình chẳng thể nào thực hiện nổi chỉ trong một đêm. Đỉnh núi bao trùm trong những thác sáng mờ ảo, những màn sáng lấp lánh, những màu sắc rực rỡ bay lượn và bóng ma lung linh của một thành phố bằng bạc và vàng lơ lửng trên không trung.
Cô tìm kiếm người đồng hành, nhưng bà lão đã biến đâu mất – chỉ có bộ áo da gấu quàng quanh vai Diana cho biết bà đã từng tồn tại. Nhìn vào ánh sáng, Diana thấy sự trống rỗng bên trong cô đã có cơ hội được lấp đầy, cô có thể chấp nhận dịp may để trở thành một thứ vĩ đại hơn mọi điều cô có thể tưởng tượng. Đó là những gì Diana đã tìm kiếm suốt cuộc đời mà chưa từng hiểu rõ nó, một nguồn sống mới dâng lên và cô đứng dậy. Cô ngập ngừng bước lên trước quang cảnh tráng lệ đó, cảm thấy kiên định hơn trong từng hơi thở.
Ánh sáng bùng phát và Diana hét lên khi nó rót vào cô, hợp nhất cô với một thứ gì đó to lớn và phi nhân, cực kỳ cổ xưa và hùng mạnh. Cảm giác này thật đau đớn, nhưng cũng thật hân hoan – một thời khắc vĩnh cửu giữa giác ngộ và ảo ảnh. Khi ánh sáng nhạt dần, cảm giác mất mát mà cô chưa từng biết đến trỗi dậy.
Diana đi xuống núi trong một tình trạng kiệt quệ, không còn biết gì đến xung quanh, cho đến khi dừng bước trước một hang động nơi sườn núi; cửa hang là vô hình trừ khi nhìn dưới ánh trăng. Lạnh lẽo và khao khát chỗ nương náu trong đêm, Diana tiến vào hang. Trong đó, hang đá nhỏ hẹp mở rộng ra thành một di tích đổ nát của thứ từng là một ngôi đền hoặc một thính phòng lớn. Những bức tranh sơn trên tường miêu tả lại các chiến binh bạc và vàng chung lưng chiến đấu chống lại vô cùng tận quái vật khủng khiếp trong lúc vẫn tinh rơi xuống như mưa trên bầu trời.
Ở trung tâm căn phòng cắm một thanh kiếm lưỡi liềm và một bộ giáp khác thường; một tấm áo lưới bện bằng bạc và một bộ chiến giáp hoa mỹ bằng thép sáng bóng. Trong ánh phản chiếu của bộ giáp, Diana thấy mái tóc đen của mình chuyển thành màu bạc thuần khiết, và một cổ tự tỏa sáng rực rỡ trên trán cô. Cô nhận thấy biểu tượng được khắc tinh xảo trên phiến giáp; cùng một biểu tượng trong bản chép tay cũ nát cô tìm thấy trong thư viện. Đó là thời khắc quyết định của Diana. Cô có thể quay lưng lại với vận mệnh hoặc đón nhận nó.
Diana vươn tay ra, và khi ngón tay cô chạm vào lớp thép lạnh, tâm trí cô nổ tung hàng ngàn hình ảnh về những cuộc đời cô chưa từng sống, những ký ức cô chưa từng trải và những cảm xúc cô chưa từng biết. Từng mảnh lịch sử cuồng bạo như cơn bão tuyết trong tâm trí cô; những tri thức bí mật và vô số tương lai văng khắp nơi như đống bụi bị cơn gió thổi tung.
Khi những ảo ảnh nhạt dần, Diana thấy cô đã khoác lên mình bộ giáp, vừa vặn như thể nó được chế tạo ra cho cô. Tâm trí cô vẫn rực cháy những tri thức vừa tiếp thu, nhưng hầu hết chúng đều nằm ngoài tầm với, như một khung cảnh tranh tối tranh sáng. Cô vẫn là Diana, nhưng cô còn là thứ gì đó to lớn hơn, thứ gì đó vĩnh cửu. Rời khỏi hang động, cô thẳng tiến về Điện Solari. Cô phải nói cho các trưởng lão biết những gì mình vừa biết được.
Ở cửa điện, cô gặp Leona, thủ lĩnh đội Ra-Horak và chiến binh mạnh mẽ nhất của hội. Diana được đưa đến trước những trưởng lão, những người đã lắng nghe trong cơn khiếp sợ gia tăng câu chuyện về Hội Lunari. Khi cô kết thúc, các trưởng lão ngay lập tức kết tội cô là kẻ dị giáo, kẻ báng bổ, kẻ thờ phụng những vị thần giả dối. Chỉ có một hình phạt cho tội lỗi đó: cái chết.
Diana tái nhợt đi. Làm sao những vị trưởng lão lại dám chối bỏ một sự thật hiển nhiên đến thế? Làm sao họ có thể quay lưng lại với chân lý mà đỉnh cao nhất của dãy núi thiêng đem đến? Cơn thịnh nộ của cô dâng trào trước sự mù quáng của họ, và những quả cầu lửa bạc xoáy tròn quanh cô. Trong một tiếng thét giận dữ và thất vọng, thanh kiếm của Diana quét ngang, và ngọn lửa bạc thiêu rụi mọi thứ nó chạm phải. Diana vung kiếm hết lần này đến lần khác và khi cơn thịnh nộ lắng xuống, cô thấy được cảnh tượng mình đã gây ra. Các trưởng lão đã chết và Leona nằm sau lưng cô, bộ giáp của cô tỏa khói như vừa mới được rèn. Hoảng sợ trước việc mình vừa làm, Diana bỏ chạy vào chốn hoang dã trên Núi Targon trong lúc Hội Solari còn đang quay cuồng sau cuộc thảm sát kinh hoàng.
Bị các chiến binh Ra-Horak săn đuổi, giờ Diana tìm cách ráp nối những mảnh ký ức vụn vỡ về Hội Solari trong tâm trí mình. Những ký ức mơ hồ và tri thức thoáng qua dẫn dắt cô, chỉ cho cô một chân lý duy nhất để bấu víu – Hội Solari và Hội Lunari không cần đối địch, có một định mệnh còn lớn lao dành cho cô thay vì chỉ là một chiến binh. Định mệnh đó còn rất mù mờ, nhưng Diana sẽ tìm ra nó, dù phải trả bất kỳ giá nào.